01

VÌ CHƯNG THUỞ ẤY LẠI NHƯ KHỜ
Tự đắm u hoài chợt đến mơ
Mới đón câu thề trong ngõ hẹn
Liền trao tiếng tỏ dưới sân chờ
Vương đầy đấy mắt nhen hình chữ
Hứa chặt kia mày níu cảnh thơ
Bóng rũ chiều loang vừa quyện ấp
Buông dài giọt nắng khiến thềm trơ

Giá lạnh nơi lòng hỏi đã trơ
VÌ CHƯNG THUỞ ẤY LẠI NHƯ KHỜ
Mong rồi kỷ niệm dần hoen nhớ
Đếm tận khung trời chỉ nẫu mơ
Dẫu tưởng ngày sao bừng ái nợ
Là thương bến nọ giận duyên chờ
Tim buồn rạn nứt đau từng vỡ
Mặc bút khai dòng thả nỗi thơ
Tây Hà

Trò chuyện cùng chủ bút:

Có 0 bình luận.